Thuở trước từ thế giới ta bà ông về. Từ thế giới ta bà ông đến đó, ông đi xem xét pháp hội của nhân gian: Tu học ra sao? Coi là các con của Mẹ có đứa nào nhớ về Mẹ hay không?
Ông cứ đi tìm mãi, tìm mãi chẳng thấy đứa nào nghĩ tới Mẹ. Nó lo việc đời của nó, ăn chơi, gia đình nhỏ của nó.
Đức Phật đó thấy như vầy: nó cũng có con, nó cũng là Mẹ đó mà tại sao, lý do nào chẳng đứa nào nhớ tới Mẫu cả. Mà trong khi đó Mẹ trông từng giờ, từng phút trông nó về, mà gần tới ngày lập hội rồi chẳng thấy đứa nào nhớ tới Thân Mẫu này hết.
Ông nói pháp giới chúng sanh ôi là quá tệ! Rồi ông đi một vòng nữa, người ta cúng dường Thần, Thánh chẳng thấy ai nhắc tới Mẫu một lời nào cả.
Ông nói bao nhiêu việc mẹ sắp xếp cho các con tất cả, như vậy còn chưa ai biết đến, nghĩ đến mà.
Lúc đó Ông nói thôi bây giờ không trách pháp giới được vì đứa nào ở gần Mẹ thì biết Mẹ, xa rời nơi Mẹ rồi có ai biết gì đâu.
Lúc đó Ông thấy như vậy thôi tới ngày cúng dường Mẫu cách đây 9.600 năm rồi là cái đại hội đó để mừng thọ cho Mẫu đúng 12 triệu năm tuổi.
Lúc đó Ông về tới Mẹ, Mẹ cũng còn đứng ngóng trông ở thế giới ta bà.
Lúc đó Ông về, Ông nói kính thưa Mẹ con là đức Phật Vạn Quang con đã về tới đây. Ông quỳ xuống chân Mẫu con mừng thọ Mẹ. Có một nhóm cổ Phật và có hai ông anh nữa, Ông nói con của Mẹ thì nhiều lắm mà về mừng thọ Mẹ chỉ có nhiêu đó thôi sao?
Lúc đó Vạn Quang mới nói anh cả biết không, đi xuống dưới hầu như chẳng có đứa nào nhớ đến cả, nó cũng chẳng nghĩ gì tới Mẹ đâu vì phần nhiều nó không biết, trách nó làm gì?
Lúc đó mừng thọ Mẫu đúng ngày 18 tháng 10. Lúc đó Mẫu nói các con ơi! Mừng thọ Mẹ mà các con không có trùng phùng Mẹ cũng có vui gì đâu.
Lúc đó là các Đức Phật muốn cho Mẹ vui, lập đàng tràng hương đăng trà quả xong.
Lúc đó Mẹ thấy như vậy Mẹ nói rằng cúng dường mọi thứ này để làm gì?
Lúc đó Ông Ta La Thọ Vương bước tới bái Mẹ xong, ông nói: Lễ vật thứ nhất để con bày tỏ nỗi lòng của con như sáu ngọn đèn này dựng sáng đó tức là sáu độ nơi con: nguyện đem “thân” này ra con độ, “mắt” thì trông chừng mấy đứa em của con còn “thiệt” phân giải cho nó học. Nếu ai mà nghe cúng dường cho Mẫu con nghe mùi hương con sẽ đến độ nơi “tỷ” và “tai” nơi con, con sẽ nghe và trông dìu dắt nó trở lại. Còn “ý” con cũng như ý mẹ mà thôi: Con nguyện ở lại đây mà chỉ dạy nó tất cả.
Lúc đó Ta La Thọ Vương nói vậy xong, Mẫu mĩm cười mà nói nếu con nói vậy con là đứa con “hiếu nghĩa” của Mẹ.
Rồi bà chỉ 3 chun trà ở nơi bà thờ là ý gì? Là Ông Không Vương Tự Tại nói: Chúng con cùng chung là tất cả, đoàn kết là sức mạnh, trà là chan hòa, sống với nhau đậm đà tình nghĩa. Chúng con không muốn Mẹ ngày đêm trông ngóng nữa, chúng con thấy Mẹ như vậy chúng con cũng xót xa.
Lúc đó Mẹ nghe mấy đứa con Mẹ nói như vậy, Mẹ muốn rơi nước mắt mà nói rằng: phải như những đứa con hạ giới mà cũng nghĩ như các con Mẹ rất vui lòng, nó quên mất Mẹ rồi các con ơi!
Lúc đó các Cổ Phật nói: Mẹ hãy yên lòng đi con sẽ dìu dắt chúng nó trùng phùng tương kiến với Mẹ để cho Mẹ khỏi nhớ mong nữa.
Lúc đó Mẫu nói: Các con nghĩ cho Mẹ, Mẹ cũng rất mừng. Tuy rằng ở hạ giới nó hư đốn nhưng không bao giờ Mẹ quên nó, Mẹ mong có một ngày Mẫu tử sẽ trùng phùng.
Các vị Cổ Phật nói: Xin Mẹ hãy yên tâm, Con sẽ nguyện gánh vác để dìu dắt chúng, để rồi nó tỉnh ngộ mà về với Mẹ.
Lúc đó Mẫu nói các con dâng hoa lên cho Từ Mẫu để làm gì?
Lúc đó Bảo Quang bước tới mới nói: Kính thưa Từ Mẫu là cúng dường hoa cho Mẫu để cho hương hoa thơm ngát ở nơi ta bà; tức là chúng con không có sợ gian khó, mục đích con sẽ đến, gian nan nào, khó khăn nào con sẽ qua để cho Mẹ vui lòng.
Lúc đó Mẫu mới nói: Con ơi! Con nói như vậy thì Mẹ đã chứng nỗi lòng của con rồi nhưng mà con có biết không? Mẹ đã sống đây dư muôn tuổi rồi, những điều mơ ước của Mẹ chẳng có cao xa gì mấy đâu. Thấy con dâng hoa cho Mẹ, Mẹ chạnh lòng. Lúc đó Phật hỏi Mẹ muốn gì?
Mẹ mong chỉ có như vầy thôi: Ngày giáng sinh của Mẹ các con dâng cho Mẹ “một cành hoa” mà thôi: “Hoa sen dưới bùn mà không nhiễm”. Mẹ không cần gì đâu mà biết bao giờ mới tương hội như vậy?